Chuyện hộp sáp màu.
Cấp một của mình phải nói là hết sức tuyệt vời, vì chơi khá thân với những đứa trong xóm, đã vậy lại còn học cùng một trường tiểu học cách nhà khoảng 5km, nên mỗi ngày đến trường đều là một phiêu lưu thú vị. Từ những buổi sớm băng qua (một cái tạm gọi là) khu rừng để đến trường cùng nhau đến những buổi chiều thả diều ngoài sân bóng đến quên lối về, Nếu nhìn vào mặt mình bạn sẽ thấy một vết xẹo khoảng 2cm trên gò má phải, nó là dấu tích của bị dây diều cứa rách mặt đó.
Gia đình mình chuyển về Quận 9 vào năm mình vừa vào lớp Một, và mẹ thì cũng vừa sinh con bé Nu. Ba đi làm, mẹ thì phải suốt ngày trông em, nên cấp Một của mình hầu như là chuỗi ngày tự lân la khắp xóm tìm con nít để kết bạn. Mình quen được cả mớ. Thằng Duy sau nhà hay rủ mình sang bấm điện tử bốn nút nè, chị Thư của nó thì có quyển Conan nào mới phát hành thì sẽ luôn gọi mình đầu tiên để đọc cùng; bọn thằng Ti và thằng Hải hơn mình ba tuổi ở xóm trọ gần đó, thằng Tí cùng tên nhà có cái hồ cá tuyệt đẹp, và nhà thằng cu Đông ở kế bên.
Con nít (và cả người lớn) xóm mình, cứ năm giờ chiều là bu sang nhà thằng cu Đông tụ tập đầy trước cửa để coi “Hoàn Châu Công Chúa.” Ai cũng bàn tán như họp chợ. Mình thích Tiểu Yến Tử, thằng Ti thích Tử Vi, còn thằng Hải thì thích Kim Tỏa. Mình nhớ có tập cả ba bị bà nương nương gì đó tra tấn trong ngục sâu thì nguyên xóm im phăng phắc, mặt mày đầy căm phẫn.
Mình không sang nhà cu Đông nữa kể từ khi nó dùng kiếm nhựa đánh bé Nu em mình mới có ba tuổi, dọa không cho xem tivi nữa. Mẹ mình biết chuyện nên cũng chửi bọn mình một trận, cấm không được qua đó xem tivi. Tầm một tháng sau, trong cái phòng trọ chật chội nhà mình chễm chệ một cái tivi Sony mới coóng. Sau này mới biết là mẹ đã bán chiếc nhẫn cưới để mua nó.
Thằng Hải và thằng Ti lên lớp Sáu, tức là phải chuyển sang học trường trung học cơ sở. Lịch học của bọn nó dày đặc đến mức chẳng còn thời gian đi hái vú sữa và tạt lon ăn vỏ bao thuốc lá với mình nữa. Thế là mình chuyển sang chơi với bọn con gái cùng xóm. Nhảy dây với chị Thi nè, chơi thảy đá với bọn con Lủng xóm kinh tế mới nè, rồi chơi bán đồ hàng với con Liễu. Từ nhảy ba góc đến nhảy dây bay, rồi các kiểu nhảy như nhảy Liên Xô, nhảy Chẹp, nhảy Bươm Bướm,…, mình đều mastered hết. Có những hôm chơi đến tận tám chín giờ tối mới về.
Đùng một cái chú bạn của ba mời cả nhà mình về Quận 2 để ở trong một nhà chú ấy mua nhưng không ở, tiện thể để coi đất giùm luôn. Thế là mình phải chia tay với bọn nhóc cùng xóm. Mình còn nhớ cái lúc xe tải bắt đầu rời đi, mình nhìn vào gương chiếu hậu chỉ thấy con bé Thương tay ôm thằng cu đứng nhìn theo cho tới khi mình đi mất hút. Mình chưa bao giờ tìm cách liên lạc lại.
Về Quận 2.
Mẹ phải chật vật lắm mới xin được cho mình vào một trường cấp Một ở địa phương để học tiếp lớp Năm. Vì xin học rất khó nên mẹ phải chấp nhận cho mình học lớp bán trú thì mới được nhà trường nhận vào. Mẹ cũng đã phải xin phụ việc ở các quán Phở gần đó mới có thể đóng được tiền học suốt năm ấy. Chuyện tiền nong các kiểu, mình sẽ viết note khác vì đó là một hành trình dài.
Ngày đầu làm học sinh mới, mình không khỏi ngỡ ngàng trước đám bạn cùng lớp. Bọn nó toàn là con nhà giàu! Khác hẳn với đám nhóc cùng xóm của mình ở Quận 9. Quần áo ai cũng mới tinh, da dẻ hồng hào trắng trẻo, cặp vở ba lô sáng bóng. Ngày mình bước vào lớp, bọn nó đã la hét ầm ĩ để chào mừng. Mình mừng thầm, may quá bọn này cũng thân thiện ra phết. Nhưng với đầu óc của một đứa trẻ lớp Năm, mình không khỏi ngừng mặc cảm trước những người bạn giàu có. Nhất là những lúc học môn Hội Họa, ai cũng có một cái vali màu sáp dầu của Hàn Quốc trên tay, giá mỗi hộp dao động từ 70-90k là ít, số tiền ấy lúc đấy thật sự là một số tiền khổng lồ với gia đình mình nên mẹ đã bảo mình hãy dùng chung màu của bạn.
Phụ huynh của bạn bè mới của mình cũng rất sang trọng, thành ra mỗi lần mẹ đến đón mình thì mình cứ tìm cách đứng né né ra xa sợ bị bạn bè thấy. Có lần mẹ hỏi mình:
“Sao đứng xa mẹ vậy?”
Mình đã buột miệng nói là vì mẹ trông nghèo quá. Đó là câu nói mà đến tận bây giờ mình vẫn còn hối hận vì đã nói. Về phần mẹ, mẹ không nói gì, chỉ ra hiệu kêu mình leo lên yên xe rồi lẳng lặng chở về.
…
Sau lưng mình là hai bạn Đào và Xuân, và hai bạn dễ thương y như cái tên của hai bạn ấy vậy, thường xuyên chuyền màu cho mình tô ké. Thế là mình thân với Đào và Xuân, hai người bạn mới đầu tiên của mình. Sự tủi thân của mình dần biến mất.
Cho đến một ngày sau Tết thì sự tủi thân của mình bỗng bùng cháy và đạt đến đỉnh điểm suốt mấy tháng còn lại của năm học đó. Chuyện là trong lớp mình có một bạn tên Đ. mời bạn bè đi dự sinh nhật tròn mười tuổi. Vì nhà nó cách nhà mình có vài căn nên Đ. cũng mời mình. Giai đoạn chuẩn bị quà là giai đoạn gian nan nhất, vì mình không biết phải tặng gì cả. Hồi còn ở Quận 9, bọn nó thường tặng cục xà bông, hộp bút màu, hoặc vài quyển tập học sinh. Suy nghĩ một hồi thì mẹ quyết định mua cho mình hột bút sáp màu giá 5000đ để tặng Đ. Mình đến dự sinh nhật Đ, các bạn đều có mặt ở đó, ai cũng nói chuyện rất vui và mình bắt đầu cảm nhận được sự thân quen của những người bạn mới.
Nhưng mà…
Sáng hôm sau mình bước vào lớp thì bắt đầu nghe thấy những tiếng cười khúc khích. Mọi con mắt đều đổ dồn vào mình. Nhìn lên bảng thì thấy nguyên dòng chữ Trần Mạnh Keo. Hóa ra là Đ. đã loan cho mọi người biết về việc mình đi sinh nhật mà chỉ tặng nó hộp sáp màu 5k trong khi những đứa khác tặng nó nước hoa, áo quần, máy nuôi gà các loại. Khỏi phải nói thì mình mắc cỡ không biết để đâu cho hết, và dĩ nhiên lúc đó là mình trách mẹ.
Danh hiệu Trần Mạnh Keo đó không tồn lại lâu, nhưng cũng không chết hẳn, vì những dịp sinh nhật sau đó của những đứa khác thì mình vẫn luôn vinh hạnh được réo tên. Mình thề sẽ không bao giờ đi sinh nhật ai nữa.
Gần cuối năm học là sinh nhật của Đào, cô bạn sau lưng mình. Đào là người đầu tiên chịu mời mình đi sinh nhật sau sự kiện đó, nó cứ luôn mồm: “không cần tặng gì hết cũng được, tao chỉ cần mày có mặt là đủ rồi.” Mình tất nhiên là từ chối, nhưng cuối cùng vẫn phải chịu thua vì cái giọng dụ khị ngọt như mía lùi của nó. Mình quyết định đi. Vì sắp tới là qua cấp hai cả rồi, chẳng còn dịp mà nhìn lại nhau nữa đâu.
Ngày sinh nhật Đào, mình gom hết mớ tập phần thưởng học sinh giỏi để tặng nó, khoảng 10 cuốn. Gói giấy cẩn thận, kèm một cái nơ hồng.
Bước vào nhà Đào, mình lại một lần nữa choáng ngợp. Phòng của nó chẳng khác gì phòng của các cô tiểu thư mình chỉ thấy trên tivi. Có tủ riêng, có giường riêng, đàn piano nó còn có nữa mà. Nhưng mình không có thời gian để mặc cảm vì Đào đã quyết định mở quà của mình trước mặt các bạn. Mấy đứa còn lại cũng rất hóng món quà của Trần Mạnh Keo kì này.
Đào mở gói quà ra và thấy những quyển tập có bao bì còn in nguyên hình logo của nhà trường. Bọn nhóc kia thất vọng vì đó không phải là một hộp sáp màu nào cả, có vài đứa còn bắt đầu bĩu môi và chuẩn bị chant tên mình, Trần Mạnh Keo. Về phần Đào, cô bé reo lên mừng rỡ như thể đó là kim cương và cảm ơn mình rốt rít. Những đứa còn lại thấy vậy nên cũng bu vào khen tập đẹp và nhiều ghê ha, thái độ thay đổi 100%. Mình cũng không kịp suy nghĩ, vì Đào làm mình bất ngờ quá.
Cô bé mỉm cười và lôi mình vào các trò chơi cùng bọn nhóc kia. Bọn nó chơi với mình thật sự, cứ như thể cái sự kiện Trần Mạnh Keo chỉ là một trò vô ý của trẻ con chứ chẳng hề có ý gì xấu cả. Nhất là khi mình liên tục giúp bọn nó thắng trò nhảy dây với kinh nghiệm đầy mình từ hồi còn ở Quận 9. Bọn nó thích mê các kiểu nhảy của mình, nói rằng đó giờ chưa thấy ai nhảy pro như thế cả. Mọi khoảng cách như tan biến không còn tồn tại.
Không còn ai gọi mình là Trần Mạnh Keo sau đó nữa.
Vài ngày sau mình đi học, nhìn vào hộc bàn thì thấy có một cái vali sáp dầu, phía trên có mảnh giấy điền chữ “Tặng Kha.” Hộp bút màu không mới, nhưng bên trong có đầy đủ màu, và được sắp xếp rất gọn gàng.
Sau này hỏi ra thì mới biết nó là của thằng Đ.
Bạn có đặc biệt không và chuyện người Việt vs người nước ngoài.
Chuyện về ba mẹ của Kha
“Kha là một kẻ giết người.”
Hồi hôm kia xem Three Billboards Outside Ebbing, Misouri có một đoạn khiến mình hoảng sợ mất gần mấy phút. Đó là cái đoạn thằng lưu manh mò vào cửa hàng của Mildred để đe dọa bà. Nó không làm gì quá ghê gớm cả, nhưng cái ánh mắt đó thì mình quen thuộc lắm rồi, cái ánh mắt của những kẻ đáng sợ chẳng biết phút nào nó sẽ vung tay xuống đánh mình. Và bao nhiêu kí ức của mình những năm cấp hai như thế cứ hiện lên cả.

Blog này mình muốn viết về rumors và bullying. Mà chuyện mình bị bắt nạt mình đã đăng status vài lần rồi nhưng chỉ được vài giờ là mình lại xóa, vì mình ngại bạn bè cũ và những người trong cuộc thấy được rồi chuyện năm xưa lại được đem lên. Nhưng mình không sợ nữa, hôm nay mình sẽ viết lại câu chuyện này, và nó là hoàn toàn là sự thật, ít nhất là sự thật đối với mình.
Bài blog này cũng được ảnh hưởng bởi một bài đăng của anh Phạm Đình Minh bạn mình, về việc anh ấy cũng từng là nạn nhân của các tin đồn sai sự thật dẫn đến những năm tháng khó sống ở môi trường học đường. Anh ấy đã dũng cảm chia sẻ câu chuyện của mình rồi thì mình thấy chẳng có lí do gì để mình phải sợ sệt nữa.
“Một lời nói dối được lặp đi lặp lại nhiều lần, nó sẽ trở thành sự thật.”
Đã bao giờ bạn nghe thấy câu nói này chưa? Mình thì chưa bao giờ ngừng thấm thía câu nói này. Để hiểu được lí do tại sao thì mời các bạn cùng lội ngược thời gian với mình để trở về năm mình học lớp Bảy, tức là khoảng năm 2005.
Vào năm lớp Bảy, mình vẫn là một học sinh xuất sắc luôn đứng trong top 2 của lớp. Mình đặc biệt có năng khiếu ở môn Văn vì các bài văn của mình đều có lối hành văn khá sinh động, có lẽ là vì mình đọc khá nhiều truyện của chú Ánh trong khoảng thời gian này. Mình thích các giáo viên dạy văn. Mình đi học cũng chỉ chăm chú nghe giảng rồi về nhà tự tìm tòi thêm để luôn giữ kết quả tốt. Khỏi phải nói thì ba mẹ luôn tự hào về mình, và luôn nghĩ mình sẽ cứ thế đến hết cấp hai.
Không hề. Mọi chuyện chấm dứt vào một ngày khoảng giữa học kì 2 năm lớp Bảy.
Trong lớp mình có một bạn tên là Tuấn Anh, bạn này nhỏ người, hay chơi với mình, mình cũng hay qua nhà Tuấn Anh ăn trưa, trêu chó rồi đùa giỡn với em của bạn ấy. Mình cũng chơi với một bạn khác tên T. và thường theo T. tắm sống sau nhà bạn này. Mình cũng không biết sao lúc ấy mình liều, dám nhảy xuống sông dù không biết bơi, mình nhớ cái lần đầu mình nhảy xuống và sặc nước tưởng chết rồi, hên là vớ được vào đám lục bình và thoát chết. Nhưng mình vẫn tiếp tục theo T. tắm sông những tuần sau đó. Thế là T., mình, cùng với Th. và Kh. lần lượt là các anh họ của T. vẫn hẹn nhau đi tắm sông sau các buổi học. Th. vẫn thường dùng tàu lá dừa để lôi mình qua bờ bên kia (vì mình không biết bơi,) và sau đó bốn đứa đi tìm các rặng dừa nước để hái quả.
Cho tới một ngày kia Tuấn Anh đòi đi theo nhóm của mình. Đọc tới đây thì chắc bạn cũng lờ mờ đoán ra được chuyện gì sẽ xảy ra rồi đó.
Vào cái ngày định mệnh đó, Th. vẫn như thường lệ dùng tàu lá dừa lôi mình qua bờ bên kia. Còn lại Kh. và T. ở lại để cùng nhau “kè” bạn Tuấn Anh sang vì Tuấn Anh cũng không biết bơi. Mình sau khi được Th. đưa qua bờ kia rồi thì mình liền lẩn vào các bụi để đi tìm dừa nước, còn Th. thì bị đau bụng nên bạn ấy đi kiếm một góc kín nào đó để đi vệ sinh. Trở lại bờ bên này, cái chuyện mà các bạn nãy giờ đã mường tượng ra cũng đã đến rồi đó, Tuấn Anh bị chìm và không bao giờ trở lại nữa.
Mình quay trở lại phía lòng sông và chỉ thấy T. và Kh. mặt mày thất thần, với bộ óc của một đứa nhóc 12 tuổi, mình chỉ biết ngạc nhiên “ủa Tuấn Anh đâu?” thì T. và Kh. bảo mình là nó chết chìm rồi. Mình không tin vì mình nghĩ rằng thằng Tuấn Anh chắc đang lủi vào đâu đó để đi tiểu mà thôi nên đã nhoẻn miệng cười “đừng có xạo, tụi mày lừa tao phải không?” và sau đó vội chạy đi tìm Th vẫn còn đang đi vệ sinh để đi tìm Tuấn Anh.
Tuấn Anh đã chìm thật.
Việc Tuấn Anh chìm là một cơn ác mộng, vì nó một trong những đứa bạn thân nhất của mình và nó đã không còn sống trên cõi đời này nữa.
Riêng về mình, những ngày sau đó cũng là một ác mộng không kém.
Cả trường gọi mình là “thằng giết người.”
Có lẽ bạn đang thắc mắc tại sao. Để mình kể thêm.
Sau khi Tuấn Anh chìm thì bốn đứa còn lại sợ quá vội leo lên bờ, tất cả đều hoảng sợ nên thống nhất là sẽ để T. và Th. khai với công an vì nhà tụi nó ở ngay đó. Thế là đứa nào về nhà đứa đó. Nhà của T. và Th. sát nhau nên hai đứa này đã chuẩn bị sẵn một lời khai trong lúc mình về, và bọn nó cũng không quên bàn với Kh.
Ngày hôm sau mình bị gọi xuống phòng ban giám hiệu, mình khai hết tất cả những gì đã xảy ra và nhận được câu “mày nói dối, đây không phải sự thật” từ ban giám hiệu và các thầy cô, trong đó có cả những cô dạy văn từng rất tự hào về mình tới mức đi đâu cũng kể mình làm gương.
Mình ngơ ngác xong hỏi một hồi mới vỡ lở ra là ba đứa T., Th., và Kh. đã khai với công an lẫn nhà trường rằng lúc Tuấn Anh bị chìm và tất cả đều đang kêu cứu, mình đã nhoẻn miệng cười nên người ở hai bên bờ sông mới không tin và không ai xuống cứu. Còn nhớ cái cười ngờ vực của mình ở đoạn trên chứ?
Các thầy cô ngay lập tức trút hết những ánh mắt giận dữ vào mình, cho rằng mình là đứa thiếu đạo đức và gian dối. Và mình, cái đứa ở tận bên bờ bên kia không biết gì hết lại trở thành cái đứa bị kỉ luật, còn hai cái đứa đích thân kè Tuấn Anh sang sông bất thành thì không bị gì cả.
Mình trở về lớp với tâm trạng vừa hoảng sợ vừa tức giận. Mình sẽ không bao giờ quên được cái buổi chiều hôm ấy. Mình nhớ rất rõ bạn M., hiện vẫn đang là bạn trên Facebook với mình, hô to là “tất cả nhào vào đánh nó,” thế là cả lớp 7A3 ấy nhào vào đấm đá mình túi bụi. Mình ngất xỉu và bị choáng đến mức không nhớ được những chuyện xảy ra trước đó. Bọn nó nghĩ mình giả xỉu nên đã dùng dầu gió nhỏ vào mắt mình để mình tỉnh dậy. Khoảng vài phút sau mình với nhớ lại được mọi thứ thì mọi chuyện đã trễ rồi.
Cơn ác mộng mang tên cấp hai bắt đầu từ lúc đó đến tận lúc mình rời trường.
Mình bị gọi là “thằng giết người,” rồi cũng bắt đầu được mấy kẻ hay bắt nạt trong trường chú ý. Bọn nó chờ mình hàng ngày ở cổng trường. Tiếng trống tan trường vốn là âm thanh khiến mọi đứa học sinh phải vui mừng thì đối với mình, nó là một cơn ác mộng. Từ trường mình ra tới đầu đường là một cái ngõ, và MỖI NGÀY, ở đầu cái ngõ đó đều có những gương mặt ngồi đó sẵn, chỉ chờ mình đi ra là tụi nó sẽ nhào vào đấm đá.
Mình không dám kể với ai cả, thậm chí với mẹ cũng không dám kể. Mình chỉ biết chạy về nhà và khóc. Mẹ mình vốn đi làm cả ngày nên lúc mình về nhà cũng chẳng có ai ở bên, chỉ có mình mình và cái góc nhà tăm tối. Mình khóc. Mình căm giận. Và mình bất lực. Thậm chí mình còn nghĩ đến việc tự tử.
Cuối năm lớp Bảy, dù là học sinh có điểm số cao nhất lớp, mình vẫn “được” thầy chủ nhiệm cho xuống hạng 8, tức là xếp sau 7 đứa học sinh giỏi còn lại, kèm lời phê bình vào học bạ là “học tốt, nhưng cần rèn luyện thêm về đạo đức.”
Lớp Tám của mình không đáng sợ như lớp Bảy, mình thỉnh thoảng vẫn bị đánh từ những chuyện như việc mình là tổ trưởng và bị giáo viên BẮT BUỘC phải báo cáo những bạn không làm bài tập về nhà. Thế là mình bị đánh, vẫn là những gương mặt quen thuộc hay chờ đánh mình ở lớp Bảy. Là đứa duy nhất được điểm 10, cũng bị đánh. Được cô Linh dạy văn khen là người duy nhất có ý chí học tập môn văn của cô, bị đánh. Mình còn nhớ có lần mình trên đường ra khỏi cổng trường thì thấy cô Linh khóc lóc gì đó với chú bảo vệ, hình như là chuyện gia đình, nên mình có nhìn sang vì tò mò. Năm phút sau mình bị đánh ngoài cổng trường vị bọn kia tưởng mình mách lẻo gì đó với cô.
Rồi lớp Tám cũng qua, năm lớp Chín của mình thê thảm hơn lớp Bảy nghìn lần. Mình bị đánh vì ẻo lả giống con gái, bị gọi là “thằng bê đê.”
Thỉnh thoảng ngồi trong lớp học, cứ vào giờ ra chơi dăm ba bữa là có một bọn kéo vào đánh mình. Bọn nó dùng ghế sắt, dùng dép, dùng giày, và cả dây nịt để phang vào đầu mình, phang cho đến khi thỏa thì mới thôi. Một tuần bảy ngày thì mình bị cỡ hai, ba ngày. Những ngày còn lại là do một bạn tên Trịnh Mỹ Nữ can, đến giờ mình vẫn nhớ đầy đủ họ tên bạn đó, vì bạn này cũng khá là máu mặt nhưng không hiểu sao lại luôn bảo vệ mình. Cám ơn Mỹ Nữ.
Mình sau đó bị ăn đòn vì hàng ngàn lí do vớ vẩn. Nó gọi mình không trả lời: ăn đòn. Nó huýt sáo mình không phản ứng: ăn đòn. Nó ngoắc mình từ xa như ngoắc chó, mình không lại: nó kéo hai ba đứa đến tận nơi đánh.
Có thể bạn sẽ hỏi là tại sao Kha không cầu cứu giáo viên? Kha phải nói thẳng luôn là giáo viên sẽ càng khiến câu chuyện tệ thêm.
Để kể cho một chuyện lớp Bảy, trước lúc vụ Tuấn Anh xảy ra.
Năm lớp Bảy có một thầy dạy tiếng Anh tên là Thế. Thầy này thường rất hay đặt biệt danh cho các học sinh. Và thầy gọi mình là Gái Út. Ai cũng nghĩ là vì thầy cưng mình nên thầy gọi mình như vậy, mà thầy cưng mình thật. Nhưng mình không thích điều đó, mình thậm chí đã nói là thầy ơi con không thích bị gọi là con Gái Út, vì con là con trai mà. Thầy vẫn nhất quyết gọi mình bằng cái tên đó. “Ủa bộ em là con trai hả?” Chính miệng thầy nói. Thế là mình phải chịu đựng cái tên đó suốt mấy tháng liền. Cho đến một ngày mình không chịu nổi nữa, lúc thầy bảo các “con gái” của mình chúc thầy một câu gì đó nhân dịp Tết đến, mình đã quyết định sẽ chúc một câu thật khó ưa để thầy ghét mình mà không gọi mình bằng cái tên đó nữa. Thế là mình chúc thầy “yên giấc ngàn thu,” cái cụm từ mình vừa đọc được trong truyện Conan.
Thầy giận thật, và thầy ghét mình thật. Đúng rõ ràng đó là lỗi của mình vì mình đã vô lễ.
Thầy quyết định trừng phạt mình bằng cách bắt CẢ LỚP từ nay mỗi tuần đều phải chép nhớ từ vựng tiếng Anh. Đây cũng chính là khởi điểm cho những trận bắt nạt, và nó do chính giáo viên khởi điểm.
Mình bắt đầu học ngu đi từ lớp Tám, học kì hai lớp Tám mình xuống loại Khá, và sau đó là loại Trung Bình ở lớp Chín.
Giáo viên không giúp gì được cả đâu. Và mình cũng trên đường từ một đứa học sinh chăm ngoan trở thành một đứa học trò hư hỏng ở cấp Ba là vì đó. Cũng thật may là sang cấp Ba các bạn hầu hết là học sinh chăm ngoan và giỏi, còn bọn kia thì rớt tốt nghiệp THCS hết rồi nên mình không còn bị quấy rầy nữa. Thật may.
NHƯNG câu chuyện Tuấn Anh vẫn luôn còn đó, và được lan truyền từ nơi này đến nơi khác. Mình vẫn là một kẻ giết người. Bạn Th. ấy lại học chung với mình cả ba năm cấp ba và tất cả những người khác đều tin lời Th.
Suy cho cùng thì đó cũng chỉ là suy nghĩ của những đứa trẻ 12-13 tuổi nên mình cũng không trách ai cả. Mình vẫn luôn chờ đợi một lời xin lỗi nhưng nhiều lúc mình nghĩ, chắc Th. cũng tin đó là sự thật rồi cũng nên, chính mình nhiều lúc cũng xém tin đó là sự thật. Vì một lời nói dối lặp đi lặp lại nhiều lần, nó sẽ trở thành sự thật.
Nhưng những kí ức vẫn còn tuôn trào mạnh mẽ trong đầu mình không cho phép điều đó. Nó không phải là sự thật.
Và mình không phải là kẻ giết người.
p/s: mình vẫn còn một điều cần nói, thật ra điều tệ nhất không phải là việc mình bị bắt nạt, mà là sự im lặng thờ ơ cũng những đứa xung quanh, kể cả những đứa thân với mình, mình cảm thấy bất lực và vô vọng.
Nhưng mình tin rằng thế giới này vẫn còn rất nhiều người như Trịnh Mỹ Nữ.
“Xin lỗi, mình không muốn làm bạn với bạn.”
Hoặc “ừm, mình không thêm bạn trên Facebook được đâu, sorry nha.”
Ở những xứ sở đề cao thể diện đến ghê người như ở Việt Nam, câu nói trên chắc sẽ khiến người nghe cảm thấy bị xúc phạm kinh khủng. Người nghe phải câu này sau khi tĩnh tâm lại rồi chắc cũng sẽ làm một trong ba điều sau:
1. Cho rằng người nói câu trên là “đồ chảnh chó,” hoặc “mày nghĩ mày là ai.”
2. Cảm thấy bản thân không đủ tốt, trằn trọc suy nghĩ rằng mình đã làm gì mà khiến đứa kia không muốn làm bạn với mình.
3. Không quan tâm.
Về bản thân mình thì mình vẫn chưa đủ gan để nói câu đó mỗi khi có người mà mình cảm thấy chẳng có một tí điểm chung nào muốn kết bạn với mình. Trời má, thị phi ở muôn nơi, với lại mình sợ làm người khác tổn thương lắm nên không dám. Trong những trường hợp như vậy thì mình sẽ miễn cưỡng ừ à cho xong, còn trên facebook thì accept đại xong quăng nó vào list restricted, chờ vài tháng sau unfriend một lượt, tin nhắn của nó thì mình cũng à ừ chiếu lệ sau đó sẽ seen riếc cho chán không thèm nhắn nữa mới thôi.
Nhưng đâu phải mình lúc nào cũng có thời gian để làm được điều đó? Mình lớn rồi, có bộn bề đủ thứ chuyện phải lo, thời gian đâu mà quan tâm đến những mối quan hệ không cần thiết cũng như cái danh sách bạn bè trên Facebook?
Vậy thì từ nay mình sẽ học cách nói không.
“Không, tui không muốn làm bạn với bạn. Điều này không có nghĩa là tui ghét bạn hay gì, chỉ là tui không cảm thấy chúng mình hợp nhau. Còn nếu gặp tui ở ngoài đời thì ừ ok cứ bình thường, tụi mình đâu có thù hằn gì nhau đâu nào?”
Như thế Kha sẽ đỡ phải dọn dẹp friend list, cũng như sẽ đỡ phải nghĩ về chuyện đứa này ở trên mạng thì cười nói với mình nhưng ở ngoài lại toàn đi nói xấu mình sau lưng. Thiệt, đi học gặp mấy chuyện này hoài. Có những người mình chưa nói chuyện bao giờ, thậm chí còn không biết mặt, vậy mà đi nói xấu mình đủ thứ.
Vậy đó, nên tốt hơn hết là đừng có kết bạn linh tinh. Cuộc sống của mình cũng giống như một quyển sách vậy, chỉ nên để những nhân vật có ý nghĩa nhất xuất hiện, còn một khi các vai diễn trong quyển sách cuộc đời này đã đủ rồi thì xin những người khác hãy thông cảm, vì hết chỗ rồi.
Đó là về chuyện cân nhắc việc có nên kết bạn linh tinh, còn bây giờ là về những người mà mình cảm thấy mình chơi hợp nè.
Người ta có câu: “chọn bạn mà chơi.”
Thí dụ mình thích chơi búp bê thì mình sẽ tìm những người thích chơi búp bê mà kết bạn. Bạn X thích sưu tập búp bê, nên ok X ơi tụi mình làm bạn nhé? Còn bạn Y thích chơi lột đồ bẻ tay búp bê thì sao mình dám kết bạn được? Mình sẽ không đánh giá việc bạn Y thích bẻ tay chân búp bê là tốt hay xấu, đặt bản thân vào vị trí bạn Y thì mình nghĩ bạn Y nên kiếm mấy đứa cùng sở thích mà chơi, có tiền tự mua ba trăm con búp bê gì về bẻ tay hay bẻ gì thì tùy thích. Chứ kết bạn với mình chi?
Ở mức độ cao hơn búp bê thì là quan điểm cá nhân về cuộc sống.
Mỗi người đều có một hệ tư tưởng khác nhau, thế nên mình thấy tốt nhất là nên lựa những người có cùng hệ tư tưởng mà chơi. Hệ tư tưởng ở đây có thể là học vấn, gu âm nhạc/phim ảnh, hoặc cách nhìn nhận cuộc sống. Kết bạn với những người có cùng một hệ tư tưởng với mình sẽ khiến mình cảm thấy cuộc sống này thật thú vị và tràn ngập những điều mới lạ để học hỏi, chứ hơi đâu mà phải mất thời gian lo lắng các chuyện liệu người kia có thích cách mình nghĩ hay không, rồi người kia sao khó ưa quá vậy.
Chính vì thế mà mình không muốn kết bạn với những người có hệ tư tưởng khác với mình, thí dụ như phần lớn những đứa trong trang Gay 18+ Confession. Đa phần là những đứa thích xem chương trình truyền hình và chẳng bao giờ quan tâm đến một cái gì đó bổ ích hơn, đó những người mà mình không bao giờ muốn kết bạn. Đến giờ mình vẫn không hiểu vì sao cái cộng đồng này lại có thể vì một chương trình truyền hình (Táo Quân) mà lại đứng lên chỉ trích chửi rủa ICS, một tổ chức bấy lâu nay đã đứng lên bảo vệ quyền lợi cho chính cộng đồng bọn họ. Mình thật sự không hiểu. Với cái thế giới của Gay 18+ Confession nó như là một thế giới hoàn toàn khác với mình vậy, những người trong này label nhau là công với thụ, thích nghe nhạc Chi Dân, thích xem “hài kịch” trên top trending YouTube khu vực Việt Nam, mình không nghĩ mình sẽ fit in được vào cái thế giới này.
Hồi đó mình đi Xuân Tình Nguyện, trừ một vài người (đa phần là những bạn khoa Ngoại ngữ và có sở thích khá rộng,) thì mình cảm thấy như một con vịt lạc giữa bầy quạ vậy. Mình nhớ mãi có vài người tự dưng chạy lại gần mình hỏi “bạn ơi bạn bị vậy lâu chưa” khi đề cập đến cách ăn nói hơi nữ tính của mình. Lúc ấy mình chẳng biết phải nói sao.
Rồi hôm bữa đi đám cưới với bạn bè cấp ba và được họ rủ đi karaoke. Tất cả mọi người đều quẩy rất hăng bên những bài hát được remix kiểu Vinahouse, còn mình là ngồi yên đó không biết phải làm thế nào vì 1) mình không thuộc về thế giới sôi động này và 2) mình ghét tất cả những bài hát đã được các bạn chọn. Mình biết có thể một vài người trong số họ đang đọc thấy bài viết này, thì mình xin lỗi, mình thật sự rất quý các bạn nhưng chúng mình hiện tại khác nhau nhiều quá, và mình cảm thấy lạc lõng hẳn ở buổi karaoke đó. Nó khiến mình sợ hãi, vì nó gợi nhớ đến những kí ức không hay như việc hồi cấp hai cấp ba mình luôn là người ngoài cuộc vì mình chẳng biết gì cả, học thì dốt mà phá thì giỏi. Chỉ có từ lúc lên đại học mình mới bắt đầu làm chủ được bản thân hơn, và bạn bè mình cũng lắng nghe tiếng nói của mình chứ không dè bỉu mình như hồi đó. “Mày lúc nào cũng muốn hơn người ta. Cái thứ gì đó!” Đó là lời một bạn cùng lớp đã nói với mình lúc mình chạy về đích đầu tiên cuối buổi học thể dục, còn các bạn khác vừa chạy vừa nói chuyện nên thầy thể dục phạt thêm hai vòng. Mình tự hỏi nếu lúc đó mình học giỏi, to cao thì bạn đó có dám nói với mình câu đó hay không. Trở lại buổi karaoke hôm đó, các bạn cấp ba khăng khăng ép mình uống bia dù mình đã một mực từ chối, cũng như gọi mình bằng những cái tên mà các bạn nghĩ “chỉ là giỡn thôi” nhưng nó thật sự rất ignorant và gây tổn thương mình, thì mình lúc ấy đã rất hoảng. Mình không nghĩ mình sẽ tham gia vào lần sau.
Hồi chiều đi chơi với Kha Minh và Phan Nhân. Mình với Phan Nhân kết bạn với nhau trên Facebook đã lâu, cũng được sáu bảy năm gì rồi nhưng không có nói chuyện gì nhiều. Nhưng những điều Phan Nhân nói mình relate được hết. Thí dụ hồi chiều Phan Nhân có kể về những lần ngồi trên các con tàu ở Nhật và nhìn ra cửa sổ thấy mọi thứ thật yên bình, hay chuyện Phan Nhân lúc nào cũng băn khoăn về lý do cậu ấy tồn tại, rồi cả những chuyện Phan Nhân ghi chép lại những giấc mơ lạ và cảm thấy như trong giấc mơ của con người có một cái pattern nào đó không giải thích được rồi điều đó khiến cậu ấy thích thú. Mình cảm nhận được hết, vì mình luôn tự thắc mắc những điều tương tự. Cái cảm giác nói chuyện với một ai đó mà có thể đồng cảm thật nhanh chóng mà không cần phải nghe hết từng chữ nó sướng lắm. Kể cả khi nó nói về những thứ mình không biết thì đầu óc mình cũng sẽ tự động mở ra để tiếp nhận những điều Phan Nhân nói một cách tự nguyện. Mình muốn được ở gần những người như Phan Nhân.
Mình nghĩ mình và Phan Nhân có cùng một hệ tư tưởng.
Nên mình sẽ tìm cách tiếp xúc nhiều hơn với những người như vậy, để cuộc sống của mình sẽ được thoái mái hơn cũng như sẽ không bị sợ hãi thực sự như trong buổi karaoke hôm đó. Mình không đánh giá gì cả, mình vẫn quý bọn họ và không nghĩ bất cứ ai là người xấu cả, chỉ là nếu không ở gần họ thì mình sẽ cảm thấy thoái mái với bản thân hơn nên mình sẽ chọn cách hạn chế tiếp xúc mà thôi.
Mình nghĩ ai cũng vậy, ai cũng có một hệ thống tư tưởng từ bên trong, ai cũng sẽ sàng lọc những người mà họ muốn kết bạn hoặc xa hơn nữa là hẹn hò. Nên hãy cứ dùng đi, vì mình tin rằng ai mà chẳng muốn được đứng giữa một tập hợp những người quan tâm và hiểu mình đúng không? Đừng sợ, hãy cứ nói không. Những người tôn trọng bạn sẽ hiểu mà thôi.
Tất nhiên sẽ có người nói rằng nhưng mà ra ngoài đời thì sẽ gặp rất nhiều người có hệ tư tưởng khác mình, như vậy thì làm sao mà sống sót ngoài xã hội được? Mình xin trả lời rằng dĩ nhiên là họ tồn tại, nhưng họ không phải là bạn mình.
Kha đang thật sự sống.
Chiều nay đường từ chỗ tổng tài về xe kẹt nhiều quá, mà kẹt không phải vì đường đông mà là vì những con người kém sang thấy đông nên chạy lấn sang làn bên kia để mong thoát thân về trước. Hệ quả là làn bên phải không nhích tới được mà làn bên trái muốn cựa quậy cũng không xong. Rồi thêm các cô các dì thấy kẹt xe nên móc điện thoại ra nhắn tin gì đó nữa; mình đứng giữa muốn điên máu nhưng phải nhẫn nhịn. Vì điên máu có thể dẫn đến 1) chửi rủa gây kẹt xe thêm hoặc 2) đụng trúng dân anh chị bị nó đánh chết bà chứ ở đó mà hung hăng. Cũng may là có các anh công an ra tay nghĩa hiệp, nên cuối cùng mình cũng mò ra đường cầu Calmette để hướng về phía hầm Thủ Thiêm mà về nhà. Qua được hầm là chạy xe thoải mái rồi, mình thở phào nhẹ nhõm.
Mình thích nhả ga chạy xe thật chậm để có thể cảm nhận lời bài hát nghe trong tai, nếu xung quanh không có ai thì mình sẽ múa may thật dramatic để cảm nhận tốt hơn thông điệp từ những bài hát đó. Nhạc trong tai hồi chiều tự dưng chuyển sang một bài hát sến súa của Westlife, mình nhớ là đã xóa hết nhạc Westlife rồi mà chẳng hiểu sao vẫn còn sót bài này.
“Everybody’s looking for that something
One thing that makes it all complete.”
Mình giật mình. Giật mình vì Shane bảo là “everybody,” tức là bao gồm luôn cả mình, nhưng mình không biết mình đang kiếm tìm thứ gì cả. Cái thứ mà sẽ khiến mình cảm thấy trọn vẹn ấy, mình thật sự không biết nó ở nơi đâu.
Có thể nó là tình yêu. Nhưng mình đã không còn rung cảm trước bất kỳ một ai nữa. Mọi cảm xúc, mọi sự mỏng manh dễ vỡ của mình đã nằm lại hết ở tuổi hai mươi, cái tuổi mà một cái seen trên Facebook cũng khiến mình cả đêm thổn thức. Bây giờ mình không còn cảm nhận được gì cả, nếu có đi nữa mình cũng chỉ dám thích thầm, vì khi đó mình sẽ được sống trong những giả thuyết, những câu chuyện do mình tự tưởng tượng nên. Mình không dám hẹn hò ai đó, vì mình sợ một khi đã biết đôi điều về nó rồi thì mình sẽ không còn thích nó nữa.
Có thể nó là thành công và danh vọng. Mình vừa trượt Dartmouth vào tháng trước. Nhưng mình nghĩ rằng trước mắt mình còn cả đống cơ hội, và vì thế mình không buồn. Mình tin rằng việc thực hiện được những điều mình mong muốn chỉ là chuyện sớm muộn, vì mình tin vào khả năng của mình. Nhưng thành công và danh vọng thực sự cũng không phải điều mình tìm kiếm. Dù có giàu và nổi tiếng đi nữa, mình không nghĩ rằng mình sẽ cảm thấy thỏa mãn.
Hay là gia đình và bạn bè? Càng không. Dù mình thương họ thật nhiều nhưng mình không nghĩ là mình sẽ cảm thấy “complete” như Shane hát khi được ở cùng họ.
Vậy cái something đó là gì nhỉ?
Nếu everybody đều sống để tìm kiếm cái something đó, thì mình có đang sống không? Vì mình không biết nó là cái gì cả.
Đọc đến đây nhiều người chắc sẽ nghĩ bài viết này sẽ xoay quanh việc mình đóng vai con vịt hoang mang ngồi than vãn về tình trạng sống không mục đích của nó. Tin vui: mình biết. Mình luôn biết. Mình chỉ thỉnh thoảng vì những bộn bề cuộc sống mà quên nó mà thôi. Cám ơn Westlife đã nhắc mình.
“Một số người tìm ra điều đó trên gương mặt của con cái
Số khác thì tìm thấy trong ánh mắt của người họ yêu thương
Ai mà có thể chối từ được khoảnh khắc lâng lâng
Vào cái lúc mà bạn tìm ra được điều đặc biệt ấy
Bạn sẽ có thể bay mà không cần cánh.”
Đúng.
“Một số người tìm thấy nó trong việc sẻ chia
Số khác thì tìm thấy trong chuỗi ngày cô đơn của họ
Bạn tìm thấy nó trong những lời người khác nói
Chỉ một câu thôi mà cũng khiến bạn khóc và cười.”
Đúng.
“Bạn tìm thấy nó trong tình bạn gắn bó
Loại tình bạn mà bạn sẽ suốt đời nâng niu ấy
Và khi bạn biết nó có ý nghĩa đến chừng nào
Thì bạn đã tìm ra thứ đặc biệt ấy rồi đấy
Bạn đang bay mà không cần cánh.”
Đúng.
“Với anh thì đó là việc được thức dậy cạnh bên em
Để nhìn thấy ánh ban mai trên gương mặt ấy
Để biết rằng anh vẫn còn có thể nói anh yêu em
Vào bất cứ thời gian và không gian nào.
Điều đặc biệt đó là những bí mật nho nhỏ
Những thứ mà khiến em là của anh.”
Đúng.
Nhiều lúc vì các khó khăn trong cuộc sống như chuyện tiền nhà cửa, chuyện ba mẹ càng lúc càng lớn tuổi cũng như các chuyện xích mích bạn bè, mình lại quên đi lý do mình sống. Mình vốn sống vì một thứ gì đó theo đúng nghĩa đen của nó. Một thứ gì đó mình không biết, cũng không xác định được nó liên quan đến điều gì trong đời, mình không hề biết. Nhưng nếu thứ gì đó ấy thực sự sẽ khiến mình cảm thấy trọn vẹn, thì mình sẽ đi tìm nó, vì mình tin rằng nó sẽ giúp cảm thấy mọi thứ mình đã trải qua đều là xứng đáng.
Vì vậy mình vẫn sẽ luôn tìm cách sống thật đầy đủ cho ngày hôm nay. Mình sẽ tiếp tục lái xe ra khỏi nhà mỗi buổi sáng và ngắm nhìn ánh mặt trời vàng dịu, sẽ tiếp tục vừa lái xe vừa ca hát trong gió, sẽ mỉm cười với một người đi đường bất kỳ, sẽ sống đúng theo cảm xúc, và quan trọng nhất: sẽ tìm cách trở thành một con người tử tế nhất mà mình có thể. Vì mình chỉ sống một lần trong đời và có quá nhiều thứ xinh đẹp mà mình đã vô tình lướt qua chỉ trong một phút.
Mình mỉm cười hài lòng với suy nghĩ đó và tiếp tục lại xe về nhà, trong tai mình Shane và Mark vẫn cứ tiếp tục hát:
“Dù mọi thứ trông có vẻ thật vô vọng
Hãy vẫn cứ chiến đấu cho từng giấc mơ bạn nhé
Bởi vì ai mà biết được chứ
Thứ bạn đã từng lướt qua
Lại có thể khiến bạn trở nên trọn vẹn vào một ngày nào đó…”
[Spanish writing practice #1] Una cosa que no deseo cambiar en mi vida.
Hola amigos, es un poco extraño (e irónico) que hasta ahora no puedo hablar español bien después de cuantos años de aprenderlo en colegio. Puesto que tengo mucho tiempo libre debido a un trabajo fácil en distrito cuatro, me he decidido a practicar la lengua desde el principio. El método elegido es la sugerencia temática de un sitio web llamado “writingexercises.co.uk.” En pocas palabras, voy a escribir un ensayo de 300 palabras en español cada día usando los temas sugeridas por ese sitio web.
A decir verdad, al principio ese sitio web me propuso escribir de mi primera experiencia sexual, sin embargo, la historia verdadera era un poco inquietante, así que tuve que cambiar la tema. Voy a escribir de una cosa que no deseo cambiar en mi vida.
¿Qué es una cosa que no deseas cambiar en tu vida?
Sin cierta hesitación, voy a decir que es mi familia.
Cuando era pequeño, vivía con la familia de mi padre en distrito Tân Bình. Era una gran familia de más que 14 miembros, pero si pudiera, querría revivir aquellos días con ellos. Aquí teníamos un puesto de phở adyacente de un cruce concurrido donde se formaron las primeras memorias de mi infancia. Unos años después, mis padres, mi hermana, y yo nos movimos a distrito dos donde crecí y me convertí en lo que soy de este momento. Durante mis años en la escuela secundaria, mi madre tenía que trabajar todo el tiempo para alimentar toda la familia mientras la ausencia frecuente del padre alcohólico. Es una sorpresa que esa mujer podía criar sus hijos en estudiantes universitarios. Gracias, mamá. Cuando era dieciocho, mi padre sintió arrepentido y nos pidió que le perdonáramos, y hasta ahora ha sido un padre muy responsable. Tal vez todo sí pasó por algo, y no quiero que mi familia vuelva a ser una tragedia de la vida moderna. Hoy es seguro decir que tengo una familia feliz.
La ironía es que no me había dado cuenta de eso hasta que hablé con mis amigos cuyas familias no eran como la mía. Uno de mis mejores amigos me dijo que sus padres todavía conviven debido al bienestar de él, y en realidad ellos no se aman nada más. El hecho de que mis padres todavía se aman es algo debería sentirme afortunado.
Una otra amiga me dijo que a veces ella se siente un poco envidiosa de la relación de yo con mi hermana. Es que nos tratamos como amigos, no como hermanos. Durante nuestra infancia, como mi madre estaba en el trabajo todo el tiempo, yo y mi hermana teníamos que cocinar y aprender ser independiente. Y así nos hemos convertidos en mejores amigos en nuestra vida.
Mi familia ha estado teñida con todos los tipos del drama, sin embargo, estamos juntos, y lo más precioso es que nos importamos, los quiero mucho y seguramente es la única cosa que no deseo cambiar en mi vida.
Es cierto que ellos nunca entenderán todo lo escrito aquí, y soy como un cobarde que no les he dicho estas cosas en la vida real. Pero algún día lo haré, te lo prometo.
Chuyện con mèo của Kha
Hôm nay văn phòng tổng tài yên ắng bất thường nên tập trung được, chắc viết về con mèo.
Mình là con người của mạng xã hội, chắc chính vì vậy mà con mèo cũng lựa cách tiếp cận với mình thông qua mạng xã hội. Mình chẳng nhớ rõ ngày nào, chỉ nhớ lúc ấy mình vừa học quân sự xong, mò lên Facebook thì thấy có notification báo rằng con Neko vừa tag mình vào một cái post tìm người nhận nuôi mèo. Cơ mà Neko cũng là mèo trong tiếng Nhật. Hừm, hẳn là phải có ý nghĩa gì đó, hoặc là không.
Mẹ chắc chắn sẽ chẳng bao giờ cho mình nuôi mèo. Mẹ ghét mèo. Ba cũng ghét mèo. Em gái thì trung lập nhưng cũng chẳng có lý do gì để nó phải quan tâm. Nhưng nhìn con mèo thấy thương quá, mà mình cũng muốn đổi mới, làm một cái gì đó nổi loạn một xí. Thế là mình liên lạc chỉ vài phút sau và hẹn chị Châu, người tìm thấy em mèo trên phố, nhận nuôi bé vài ngày sau đó.
post của chị Châu
Chị Châu chắc phải yêu thương các em chó mèo lắm. Hôm nhận mèo ở trước cổng trường nhân văn, mưa cũng chỉ vừa mới tạnh, nhưng chị đã có mặt ở đó và trao cho mình cái ba lô hội Việt-Mỹ, bên trong có một em mèo co tròn lại vì lạnh. Lúc về nhà phát hiện ra cái ba lô còn có cả khăn giấy, lược, và nước rửa tay các loại, mình đoán chị không có gì để đựng nên lấy một trong cái ba lô của chị để giữ em mèo luôn. Sau này có hẹn trả chị ba lô mà không biết sao chẳng bao giờ gặp được nên mình còn giữ cái ba lô tới giờ, thấy kỳ ghê.
Em mèo kêu liên tục trên buýt 88 hướng về nhà mình. Mình còn nhớ lúc ấy nhìn vào ba lô và bảo em rằng đừng lo nhé, vì tao hứa sẽ chăm cho mày trọn đời luôn.
Mẹ nổi giận đùng đùng, la hét bắt mình trả lại mèo. Không biết sao lúc ấy mình cứ lì ra, nhất quyết không trả. Qua ngày hai ngày ba, bắt đầu thấy mẹ tự cho mèo ăn. Cỡ một tháng sau chính mẹ cũng là người đưa em đi triệt sản. Xong. Rào cản gia đình đã bị phá vỡ. Mình vui lắm, bụng hy vọng rồi em mèo sẽ lớn lên và trở thành một chú mèo dễ thương và ngoan ngoãn.
…
Rất tiếc, nó là một con mèo mặt loz. 🙄🙄🙄🙄🙄🙄🙄🙄🙄🙄🙄
Thật lòng mà nói thì con này tính ra xấu kinh, đã vậy còn cụt đuôi, rồi hay ăn vụng rồi thỉnh thoảng lại chụp chân chủ cắn. Nhiều lúc muốn bóp cổ chết mẹ cho rồi.
mệt lắm nhưng vẫn thương
Chửi là vậy, nhưng nó đã sống cùng mình được 5 năm rồi đó. Cái quãng thời gian mình cô đơn nhất, mặc cảm nhất, chán đời nhất, đứa duy nhất ở bên mình là con mèo. Ăn ngủ gì cũng luôn có con mèo quấn lấy chân. Mình thương nó thật sự. Người ta thường bảo thương ai nhiều thì trong mắt mình nó sẽ là đẹp nhất, trường hợp này đúng với con mèo. Ngắm mãi tự nhiên thấy dễ thương, mà càng ngắm lại càng chỉ muốn ôm vào lòng. Dù nó đáng ghét cỡ nào đi nữa thì trong lòng mình lúc nào cũng như có một cục tình thương vô hạn dành cho nó. Tình yêu của con người chắc cũng kiểu tương tự như vậy phải không? Rằng có tồn tại một thứ tình yêu vô điều kiện bất kể khó khăn và khuyết điểm của đối phương chứ? Rồi sẽ có ai đó yêu mình hệt như cách mình yêu con mèo đúng không?
lúc ngủ nhìn dễ thương nhất
Đến đây thì lại là một câu chuyện khác, chẳng hiểu sao dạo gần đây mình cứ nghĩ đến chuyện một ngày nào đó mình sẽ mất con mèo vì nó không thể sống mãi. Mình nhớ có một lần con Thùy Yên bảo mình, rằng nó không dám nuôi chó mèo vì nó không dám đối mặt với cái sự thật là một ngày nào đó em cún hoặc em mèo của nó sẽ lớn lên và già đi, rồi mắc bệnh xong chết. Nó không dám tưởng tượng ra cảnh phải chia tay một thứ gì đó quá đỗi thân thương với mình suốt mười mấy năm. Mình cũng vậy, chẳng biết sao cứ mò lên YouTube tìm xem các video phút cuối cùng của những con mèo già đã đến giờ phải xa chủ vĩnh viễn. Người ta khóc, mình cũng khóc. Có lẽ họ khóc vì tình cảm với thú nuôi là thứ tình cảm tự nhiên, trong sáng, và thuần khiết nhất. Mình bị ám ảnh bởi cái ý nghĩ tầm 6-7 năm nữa mèo của mình sẽ bỏ mình mà đi. Chắc mình sẽ cảm thấy như Tiến Đạt sau khi Hari Won quyết định thích hài nhảm hơn là nhạc rap tiếng Việt.
Thái Ngọc có đăng một cái status dài thòng vài hôm trước về việc con Ki (mèo nhà nó) đã bị mù hoàn toàn cả hai mắt cho tuổi già. Mà con Ki này cũng 10 hay 12 tuổi rồi, Ngọc bảo nhiều lúc nó cũng muốn ẻm ra đi ngay giờ luôn để khỏi phải chịu khổ, nhưng nó vẫn ráng.
con Ki nhà Ngọc
Mèo vốn là cái loài buồn cười. Đôi mắt bọn nó chẳng “người” như chó, cũng chẳng biết thể hiện tình cảm với chủ như bọn gâu gâu, thế mà chẳng biết sao chúng luôn tỏa ra một cái sức hút kỳ lạ hấp dẫn gì đó khiến con người hễ thấy là cứ phải lao vào hun hít hầu hạ bọn nó. Mà tình yêu thương chẳng cũng chả cần lý do, thương là bọn tao sẽ làm tất cả.
Ai lớn rồi mà chưa sẵn sàng (hoặc do quá thất vọng) với tình yêu của con người thì nuôi mèo đi. Vì một đêm nào đó bỗng dưng bạn choàng tỉnh vì cô đơn quá, quơ nhẹ tay thì sẽ đụng trúng con mèo nằm ngủ kế bên. Lúc đó sẽ mỉm cười và cảm thấy cuộc đời lúc nào cũng đẹp khi có ai đó để yêu thương.
Năm tuổi.
Early 2018’s updates.
So here’s a little update as for 2018 and what has happened so far:
Not to anyone’s surprise, I did not make it to the Ivy League. Sure thing. My profile was crappy and offering a research on Vietnamese literature in a prestigious North American institution like Dartmouth was all but infeasible. How did I react to the letter of rejection? Long story short, I was a bit upset for literally five minutes and then decided to be sad no more and moved on. For something I had worked on for like five years, it was interesting that the news did not break my heart, at all. I guess I’m too over those teenage years to stay despondent over unfortunate incidents and failure. Well, I moved on and decided to take the job in Hanoi, which I’d got just a few days before over a few minutes “applying for fun.” After careful consideration, I decided to text my former boss and offered to work for him again. It was four in the morning, and perhaps the universe wanted it to, my boss replied immediately and offered me the sinecure once offered to me last year.
*note: sinecure means a position requiring little or no work but giving the holder status or financial benefit.
So now I’m writing these lines after having finished the task of the day just within 20 minutes. Obviously, I can make use of the other 7 hours of not doing anything to actually do something practical with my life.
For any of you thinking that I quit the graduate schools journey: no, I did not.
During the following week after the letter of rejection, I went on a scholarship and fellowship Facebook page managed by my friend Linh to look for other opportunities and applied to a bunch of programs in Europe using my Dartmouth profile. Ugh, I’m not a fan of Europe. But as Miley Cyrus sings in one of her signature songs: it’s the climb, so I’m now climbing up the ladder starting with Europe first. Let’s see if I will be accepted to any of those programs. If I ever make it to Europe and earn a master’s degree there, pursuing a Ph. D. in a prestigious North American institution might be a wiser option. Whichever way things in life go, I’ll float along with it. Maybe everything really happens for a reason, and that one can learn so much from his failure to take another shot at trying with his head held high.
I’m also working on my Spanish now.
Having taken the GRE and scored higher than the average graduate students from Harvard or Yale, I’m satisfied with my English reading and listening skills. My speaking is shit, though, and my writing is mediocre. So it’s still a long way to go. But making up some time to level up my already dilapidated Spanish is a must at the moment, for it bugs me so much that I cannot use the language well after all those years learning in college.
That’s about it. I’ll probably write every day for all these free time in office. Hope I won’t get bored of this nascent excitement before any ramifications that may entail.
By the way, I’ve been listening to this song all day every day to boost my self-esteem, it works. 🙂
Bad news comes, don’t you worry even when it lands
Good news will work it way to all them plans
We both got fired on, exactly, the same day
Well, we’ll float on, good news is on the wayAnd we’ll all float on okay
And we’ll all float on okay
And we’ll all float on okay
And we’ll all float on alright.
Chỉ là một đoạn chat online.
“Bạn là Kha phải không?”
“Trần Mạnh Kha”
“Mình thích bạn, vì bạn dễ thương.”



Có ai đó yêu em, có ai đó chờ em, có ai đó mơ về em
Và em biết không, là anh đó.
Có ai đó không ngừng nghĩ về em, có ai đó kiếm tìm em và cuối cùng cũng tìm thấy em.
Có ai đó yêu em và người đó chính là anh!
Có ai đó yêu em và người đó chính là anh!
What a beautiful night – the electricity went out twice!
This blog post would start off a little creepy. I just got out of the bathroom and poof! Electricity went out, and the whole neighborhood is covered by a thick layer of darkness right now. This doesn’t bother me a lot because, after a long and slow drive home, I actually asked for this somehow. I had a beautiful night today, and all I want to do at the moment is to write a blog post. The lights went out, awesome. In the middle of the night, I can only hear some dogs barking from afar, the clock is ticking tik tok, and the sound of something like crickets creaking but just a moment after that I realized that it comes from my one-year-old-but-already-deteriorating laptop. Why are we feeling so calm at times like these? I don’t know. Perhaps an unusual tranquility covering the neighborhood like this turns out to be what I need the most after all those night suffering disastrous and definitely unwanted karaoke singing voice from my neighbors. Cool, and thanks to some divine entity for taking out the electricity for a while. Yes, just a while, I need my wifi to work again by the time I finish this blog post. You hear me?
I met some friends tonight. My long-time online friend Kha Minh and another friend, Nhan, just came back to Saigon after a few years studying abroad in Japan. This is the second time I have met Nhan, though. The first time I saw him in person was like…4 years ago, in an offline meetup of my community Facebook page. He was so innocent then. Nhan is still a sweet boy, though, but I saw a little of cleverness, rebellion, and even some eccentricity in him. Don’t get me wrong; I have always developed a strong liking for people like Nhan; these kids go to places. Kha Minh, on the other hand, smart and bitchy, he is basically a combination of Hermione, Regina George, and a little of Ginny Weasley. We talked about stuff, mostly meaningless trivia about friends and stuff. Nhan then talked about his experience as an international student in Japan and how he dealt with the frequent earthquakes there. The electricity suddenly went out, the whole coffee shop is filled with darkness, and the conversation quickly turns to cultural differences, sexual experiences, dating life, and HIV. I don’t know, the conversation is by no means serious, but it means something to me. Nhan asked me about my plan to make it to America, and I was like “no, there’s only eight percents of a chance that I would get accepted and fully funded for a graduate program at Dartmouth College.” I think I wouldn’t make it. But then both Nhan and Kha Minh said that I would be a portion of those eight percents who will make it and that instantly made me happy. It feels good to have people who believe in you. I don’t know if they were just being polite, but well, I like it, and I’m glad I went out with them, those positive people who make an impact on you without knowing it have always been the energy I need as an extrovert. We left the coffee shop at around 10 p.m., and it was raining outside. I didn’t mind that, though. After saying goodbye to Nhan and Kha Minh and having set the music player mode in my phone to shuffle, I put on the earphones and started heading home.

It’s weird that when you’re happy, you tend to romanticize everything you see. The rain, the translucent lights from cars and motorbikes, the leaves falling from some trees onto your head, and the way people holding hand walking on the sidewalk; everything was so beautiful, like cinematically. Usually, it took me only 15 minutes to drive from District 1 to home, but today it took me almost 40 minutes. At the speed of a ridiculous 25 kilometers per hour, I tried to drive so slowly that I could behold anything that caught my eyes. I took a deep breath and felt as if all my problems were pushed out as I exhaled; I sang along to cheesy love songs playing from my phone; I gave people waiting at the intersection a big smile while driving across them, I made the traffic signs fickling waggishly by turning on and off the headlights, nice. Well, I know I might have looked like a retarded person when driving like that, but it felt so good, I couldn’t help it. I couldn’t help being a kid living in the La La Land that a friend of mine named it Ho Ho Land as of Ho Chi Minh city. People are so right when they say that we should live a little more slowly so that we can see how much beautiful our lives are, really. Then I thought of the guy who will take me the way I am, someone whom I will surely meet in the future. That cheesy thought made me happy.
I went home with my dogs actively wagging their tails as to say hi, and now I’m in bed with my cat and the electricity fully recovered. What else could I ask more?
I’m really in need of quiet and thoughtful nights like these. How about you? What are you doing in your quiet place?